Ta ngồi nhặt mảnh
trăng suông
Mà lòng thấy sợ nẻo
đường xa xăm
Xuân qua mấy độ âm thầm
Đào còn bao nụ
tích ngầm nét duyên?
Ta ngồi đếm nỗi truân chuyên
Sầu dâng đáy mắt
thuyền quyên võ vàng
Giữa đường đứt gánh dở
dang
Ngày qua ngày lại ngổn ngang tơ
vò
Ta ngồi gom những âu lo
Từ
nay xin đốt thành tro nhẹ lòng
Yêu thương giữ lại mênh mông
Xua tan tất cả giá băng nẻo về./.
Xua tan tất cả giá băng nẻo về./.